(TuầnViệtNam) : Việc Việt Nam cải tổ theo hướng thúc đẩy nhà nước pháp quyền, kinh tế thị trường tự do, và một xã hội dân sự phát triển chắc chắn sẽ kết nối Việt Nam với các nước Châu Âu, Úc, Hàn, Nhật và Mỹ. Khi đó, sự ủng hộ Việt Nam sẽ mạnh hơn nhiều.
Đâu là
"cái phanh" xung đột?
Tìm ra một giải pháp tránh xung đột ở Biển Đông là không dễ dàng. Trung
Quốc muốn thâu tóm Biển Đông để vươn ra thế giới, trở lại thời hoàng kim là
"trung tâm của thiên hạ". Mỹ không muốn điều này xảy ra nhưng không
thể tự mình "bảo vệ" Biển Đông nếu các nước có tranh chấp như Việt
Nam không phải là đồng minh. Như vậy, nếu Việt Nam nghiêng về Trung Quốc thì
việc mất Biển Đông và lệ thuộc vào họ là điều nhãn tiền. Còn Việt Nam nghiêng
về phía Mỹ thì tự biến mình thành tuyến đầu chống Trung Quốc, đẩy dân tộc vào
nguy cơ xung đột nhiều rủi ro.
Giàn khoan CNOOC 981 của Trung Quốc đặt trái phép trên vùng biển Việt Nam. Ảnh: THX
Giàn khoan CNOOC 981 của Trung Quốc đặt trái phép trên vùng biển Việt Nam. Ảnh: THX
Theo lý thuyết thì nếu thương mại giữa hai nước tăng thì chiến tranh sẽ khó
xảy ra vì các ràng buộc về kinh tế. Tuy nhiên, nếu nhìn vào thương mại
Việt-Trung thì nó không phải là "cái phanh" để ngăn cản xung đột.
Tổng kim ngạch thương mại giữa Việt Nam và Trung Quốc vào năm 2011 là 35,7 tỉ
USD, tuy nhiên Việt Nam bị nhập siêu gần 13 tỉ USD từ Trung Quốc. Thương mại
với Trung Quốc chiếm khoảng 18% tổng thương mại của Việt Nam, nhưng chưa đến 1%
trong tổng số 3,87 nghìn tỉ đô thương mại của Trung Quốc. Rõ ràng, Việt Nam bị
lệ thuộc vào Trung Quốc nhiều hơn, và việc cắt đứt thương mại giữa hai nước sẽ
ảnh hưởng đến Việt Nam nhiều hơn đến Trung Quốc.
Dường như Việt Nam đang yếu thế trong việc đàm phán với Trung Quốc vì bị lệ
thuộc trên mọi mặt trận từ kinh tế, chính trị đến an ninh. Rất không may, Việt
Nam không có gì đủ hấp dẫn để đàm phán với Trung Quốc vì Biển Đông quá quan
trọng với họ. Việt Nam cũng không thể bỏ Biển Đông vì Biển Đông cũng quá quan
trọng với Việt Nam.
Nếu mất Biển Đông coi như Việt Nam mất cửa đi ra thế giới, mất cơ hội phát triển,
và mất lợi ích kinh tế từ Biển. Trong trường hợp này, liệu Việt Nam có phải
"lên thuyền" với các quốc gia khác để cân bằng lại với Trung Quốc?
ASEAN có thể giúp Việt Nam giữ Biển Đông? Câu trả lời dường như là không vì
hiện tại ASEAN chỉ có thể là một cơ chế giúp Việt Nam và các nước lớn truyền
tin và đàm phán, còn bản thân nó không thể là "con thuyền" đủ lớn và
vững chắc chịu được sức ép từ Trung Quốc. Như vậy, "con thuyền" còn
lại dường như là Mỹ để Việt Nam có thể dựa vào?
Mỹ và Việt Nam có chung lợi ích đó là tự do hàng hải và ổn định ở Biển
Đông. Trong những ngày qua, người phát ngôn Nhà trắng và các thượng nghị sĩ uy
tín nhất của Mỹ như John McCain và Patrick Leahy liên tục đưa ra các tuyên bố
lên án hành vi gây hấn của Trung Quốc ở Biển đông. Tuy nhiên, vẫn có những rào
cản để Mỹ và Việt Nam trở thành đồng minh.
Thứ nhất, Chính phủ Việt Nam có những e ngại về cam kết của Mỹ trong việc
bảo vệ lợi ích của Việt Nam. Điều này có cơ sở vì lợi ích của Mỹ trong mối quan
hệ với Trung Quốc rất lớn, và rõ ràng động lực lớn nhất để Mỹ hành động là lợi
ích quốc gia của họ.
Thứ hai, việc trở thành đồng minh của Mỹ cũng đồng nghĩa với việc nằm cạnh
miệng hố chiến tranh với Trung Quốc. Việt Nam muốn tránh điều này bằng mọi giá
vì chiến tranh đã tàn phá đất nước này quá nhiều.
Về phía mình, Mỹ dù có muốn cũng khó làm đồng minh chiến lược của Việt Nam
vì những khác biệt về chính trị và bất đồng quan điểm về nhân quyền. Chính vì
vậy, dù Việt Nam là một mắt xích quan trọng trong bàn cờ chiến lược của mình ở
châu Á, Mỹ khó lòng tiến xa hơn và gửi quân ứng cứu Việt Nam trong trường hợp
có xung đột với Trung Quốc.
Thêm vào đó, Việt Nam đóng vai trò không đáng kể trong phát triển kinh tế
của Mỹ.
Thương mại với Việt Nam chỉ chiếm dưới 0,65% tổng thương mại của Mỹ, so 13%
thương mại của Mỹ với Trung Quốc. Rõ ràng, lợi ích kinh tế của Mỹ với Trung
Quốc lớn hơn với Việt Nam nhiều, đặc biệt khi Mỹ lại đang nhập siêu hàng năm từ
Việt Nam gần 15 tỉ USD vào năm 2011 và ngày càng tăng.
Con đường nào
cho Việt Nam?
Có một lợi ích mà cả Trung Quốc, Mỹ và Việt Nam đều chia sẻ - đó là hòa
bình và ổn định ở Biển Đông và châu Á. Cho dù cả Mỹ và Trung Quốc đều muốn Việt
Nam đứng về phía mình, nhưng họ cũng tạm hài lòng với hiện trạng.
Trung Quốc muốn Việt Nam ổn định nhưng không đủ mạnh để thách thức được họ.
Việt Nam không được là "sân sau" của ai và nếu phụ thuộc vào Trung
Quốc thì càng tốt. Mỹ muốn Việt Nam là liên minh để duy trì vai trò lãnh đạo ở
Châu Á, nhưng không muốn gánh vác trách nhiệm bảo vệ Việt Nam, đặc biệt trong
bối cảnh khác biệt về chế độ chính trị và giá trị quốc gia.
Tuy nhiên, duy trì hiện trạng mắc kẹt này không phải là điều tốt cho Việt
Nam. Với chiến lược "từng bước một" Trung Quốc sẽ dần dần áp đặt sự
kiểm soát của mình lên Biển Đông mà không cần đến chiến sự. Chiến lược này sẽ
làm cho Việt Nam phân tâm, mệt mỏi và bất lực trước sự "gặm nhấm" của
Trung Quốc. Hoa Kỳ, đôi khi sẽ lên tiếng "quan ngại sâu sắc" sau mỗi
lần Trung Quốc gây hấn, nhưng không thể thách thức Trung Quốc trực tiếp vì Việt
Nam không là đồng minh và những bước lấn "không đủ lớn để động binh".
Điều này không ảnh hưởng đến cân bằng chiến lược toàn cầu ngay, nhưng sẽ ảnh hưởng
nghiêm trọng đến lợi ích của Việt Nam.
Rõ ràng Việt Nam cần tự thoát khỏi thế kìm kẹp này bằng cách tự đổi mới
mình. Là nước nhỏ trong tranh chấp, Việt Nam nhận được sự cảm thông toàn cầu
trước o ép từ phía Trung Quốc. Tuy nhiên, thế giới vẫn nhìn Việt Nam như là một
đồng minh chia sẻ tư tưởng và ý thức hệ với Trung Quốc. Vì vậy, sự cảm thông
với Việt Nam chưa vững chắc vì không dựa trên nền tảng giá trị chung. Việc Việt
Nam cải tổ theo hướng thúc đẩy nhà nước pháp quyền, kinh tế thị trường tự do,
và một xã hội dân sự phát triển chắc chắn sẽ kết nối Việt Nam với các nước Châu
Âu, Úc, Hàn, Nhật và Mỹ. Khi đó, sự ủng hộ Việt Nam sẽ mạnh hơn nhiều, vì bên
cạnh tính hợp pháp của chủ quyền Việt Nam có ở Biển Đông, lợi ích kinh tế, đầu
tư, và tâm lý nghi ngờ và e ngại Trung Quốc, nền tảng giá trị sẽ là điểm tựa
cho việc bênh vực Việt Nam.
Sự tự cải tổ này sẽ gây khó chịu cho Trung Quốc nhưng sẽ không là nguyên
nhân để Trung Quốc gây chiến với Việt Nam. Ngược lại Trung Quốc sẽ mong Việt
Nam tiếp tục duy trì vị thế "trung lập" vì Việt Nam đã là một phần
của các giá trị toàn cầu. Khi đó, Việt Nam sẽ "thông lưu" với các
nước về kinh tế, chính trị và xã hội nhưng vẫn có thể tiếp tục hữu hảo với
Trung Quốc.
Trong vị thế của một nước độc lập và bình đẳng thực sự, việc duy trì hòa
bình và chủ quyền ở Biển Đông có nhiều cơ hội thành công hơn.
Một ý kiến hay, và tất nhiên trên bàn cờ hiện còn rất nhiều nước đi để phá cái thế "chiếu bí" của "chủ nghĩa bành trướng", vấn đề là VN hiện nay không được "tự do" lựa chọn các giải pháp nữa, mà tất cả đều phải gắn với "định hướng XHCN", phải tỏ ra "kiên định" đồng thời cũng chuyên làm những việc "không có tiền lệ".....
Trả lờiXóa