Lê Phú Khải
… Sợ nhất Việt Nam dân
chủ.
Vì, Bắc Kinh giống hệt
Hà Nội: Đang ngồi trên kho thuốc nổ.
Chế độ đảng trị độc
tài ở Trung Quốc đã tạo ra những mâu thuẩn đối kháng trong lòng nó và không có
cách nào hoá giải được.
Các nhà nghiên cứu
Trung Quốc đã đưa ra năm mâu thuẫn “chết người” ở nước này.
- Thứ nhất,
môi trường bị tàn phá. Do Trung Quốc chọn con đường phát triển nóng, vì nhà
nước muốn mau chóng giàu có nên đã biến Trung Quốc thành một công xưởng của thế
giới. Mà xưởng máy thì phải thải ra phế liệu, khí độc tàn phá môi trường. Có
huyện ở Trung Quốc xây nhà máy hoá chất ngay bên một hồ nước rất lớn, nước ở hồ
này dùng cho cả huyện. Hồ nước bị nhiễm độc. Phụ nữ đẻ ra quái thai. Nếu muốn
phục hồi, giải độc cho hồ nước này phải mất 50 năm. Phá nhà máy đi thì dân
không có việc làm, cũng chết, để nhà máy thì… cũng chết. Tiến thoái lưỡng nan.
Thủ đô Bắc Kinh có
thời gian khói bụi mù mịt, đứng xa 5 mét không nhìn thấy nhau. Vấn nạn môi
trường ở TQ chỉ có tăng, không có giảm từ cái xưởng máy khổng lồ này của thế
giới. Chưa kể đến cơn khát nhiên liệu điên cuồng của nó.
Khác với TQ, Ấn Độ
chọn con đường dân chủ về chính trị. Về kinh tế, họ chọn làm “văn phòng của thế
giới”, nên tuy dân số chẳng thua kém gì TQ nhưng Ấn Độ đang ung dung bước vào
thế kỷ 21 với đầy hứa hẹn.
- Thứ hai, nạn
tham nhũng ở TQ ngày càng một gia tăng và cũng không có cách gì ngăn chặn được.
Ở TQ, toà xử án kẻ tham nhũng, buôn lậu, tuyên án xong là thi hành án tử hình
ngay tại… toà mà cũng không làm giảm thiểu được tham nhũng. Vì chế độ độc tài
của nước này hàng ngày hàng giờ đẻ ra tham nhũng. Tham nhũng đã trở thành mối
đe doạ lớn của chế độ.
- Thứ ba, khoảng
cách giàu nghèo ở TQ ngày càng một gia tăng. Hố ngăn cách này ngày càng khủng
khiếp. Các nhà tư bản đỏ TQ có cả tàu biển riêng để đưa gia đình đi nghỉ mát
trên biển, trong khi công nhân phải xích con vào cỗ máy mình làm việc, vì không
có tiền gởi con đi nhà trẻ. Ông Hồ Cẩm Đào trong suốt thời gian nhiệm kỳ của
mình đã nổ lực để “xây dựng một xã hội hài hoà”… nhưng không thể xoay chuyển
được tình thế.
- Thứ tư, mâu
thuẩn sắc tộc ngày càng một gia tăng. Các vùng Tân Cương, Tây Tạng… luôn bảo vệ
bản sắc văn hoá của dân tộc mình, quyết liệt chống lại công cuộc Hán hoá đối
với họ.
Người Mỹ khôn ngoan ở
chỗ hình thành các tiểu bang. Ở các tiểu bang đó có nghị viện, thống đốc, có
luật lệ của tiểu bang… dân chúng được sống hạnh phúc theo những phong tục, lề
thói, văn hoá truyền thống của vùng miền. Vì thế nước Mỹ rộng lớn như TQ, nhưng
không hề nảy sinh mâu thuẩn giữa địa phương và chính quyền liên bang. Và dân
chúng ở các tiểu bang luôn tự hào họ là dân của cường quốc Hoa Kỳ. TQ với chủ
nghĩa Hán tộc cực đoan đã chống lại các nền văn hoá. Đó là điều phi lý nhất.
Những ngọn lửa tự thiêu ở Tây Tạng, những cuộc bạo loạn ở Tân Cương là tất yếu.
- Thứ năm, chủ
nghĩa Mác-Lênin đã sụp đổ tan tành trên phạm vi toàn thế giới, TQ muốn đi tìm
những giá trị tinh thần mới của mình bằng “chủ nghĩa xã hội mang màu sắc TQ”,
bằng lý thuyết “mèo trắng mèo đen” của Đặng Tiểu Bình, bằng thuyết “ba đại
diện” của Giang Trạch Dân. Trong khi đó chỉ là những lý thuyết thiếu hệ thống,
thuyết sức thuyết phục, mà người ta lại muốn “ổn định” ngai vàng của đảng cộng
sản để duy trì quyền lực thì phải tính sao đây? Và thế là, người ta bèn bật nắp
quan tài để dựng dậy một ông Khổng Tử làm “giá trị Trung Hoa”. Hàng trăm viện
Khổng Tử được lập nên để nghiên cứu về một nền đức trị cho một xã hội có hàng
trăm ngàn cuộc bạo loạn của dân chúng hàng năm vì bất công xã hội, giàu nghèo
ngày càng như nước với lửa, và cả đất nước là cả một cái lò khổng lồ ô nhiễm
độc hại với muôn nghìn cách xả rác thải hoá chất ra môi trường. Giải thưởng hoà
bình Khổng Tử năm 2010 được trao cho ngài cựu Phó tổng thống Đài Loan Liên
Chiến và nhiều người khác. Năm 2011 được trao cho nhà độc tài Putin. Nhưng thật
bất ngờ, những người đoạt giải đều phát biểu không biết nó là cái gì và không
ai đi nhận giải. Vì thế cho nên người Nga mới chế giễu nó “nhảm nhí vô giá
trị”.
Chế độ độc tài đảng
trị ở TQ đang xây dựng trên cái nền chứa chất bao ung nhọt kể trên. Họ đang
muốn chuyển những mâu thuẩn đó ra ngoài biên giới bằng những “giàn khoan khủng”
nhằm khích lệ chủ nghĩa dân tộc cực đoan Đại Hán. Nhưng thời đại thông tin toàn
cầu không cho phép họ làm được điều đó. Vì trên hết, TQ là đất nước của một chế
độ tuyệt vọng. Những người giàu có nhất ở nước này đều đã gửi tiền, mua nhà,
gửi con ra nước ngoài… Chỉ chờ con tàu của chế đắm là họ nhảy ra. Không như
nhiều người lầm tưởng về TQ.
Một Việt Nam cải cách
chính trị, xây dựng nhà nước pháp quyền lúc này là tiếng sét ngang tai đối với
độc tài đảng trị ở TQ. Việt Nam dân chủ là tiếng gọi mênh mông được vẫy chào từ
hàng triệu trái tim TQ bị đè nén bởi bạo quyền bấy lâu nay. Và cũng chỉ có dân
chủ Việt Nam mới tập hợp được sức mạnh cả dân tộc để đương đầu với kẻ thù
truyền kiếp đang muốn ăn tươi nuốt sống mình. Thế giới dân chủ văn minh nhất
định sẽ ủng hộ, lựa chọn một Việt Nam dân chủ để kiềm chế, vô hiệu hoá một TQ
đã chọn con đường bạo lực thay cho con đường “vươn lên trong hoà bình” như họ
đã tuyên bố trước đây.
Chỉ có dân chủ mới cứu
được nước, cứu được chính đảng trong giờ phút ngàn cân treo sợi tóc này. Vì dân
chủ là sức mạnh của cả dân tộc.
Để kết thúc bài viết
này, tôi xin dẫn lời Tướng De Castries sau trận Điện Biên Phủ, khi ông trả lời
các nhà báo Pháp: Người ta có thể đánh thắng một đạo quân, nhưng không ai đánh
thắng được một dân tộc.
Câu nói đó ở Việt Nam
lúc này phải được hiểu theo nhiều nghĩa.
Sài Gòn, 5/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét