Trong mắt những người nhập cư đến “xứ sở cờ hoa” – vùng đất hứa của mọi người, bức tượng Nữ thần Tự do là hình ảnh đầu tiên đập vào mắt họ. Bức tượng thời ấy là ý tưởng ban đầu của một chính trị gia người Pháp Edouard Laboulaye. Ông cũng là người hỗ trợ cho công trình này được khởi công cũng như vận động tài chính xây dựng bức tượng.
Gương mặt bức tượng nổi tiếng nhất nước Mỹ được lấy nguyên mẫu từ mẹ của tác giả thiết kế bức tượng.
Gương mặt bức tượng nổi tiếng nhất nước Mỹ được lấy nguyên mẫu từ mẹ của tác giả thiết kế bức tượng.
Công việc được tiến hành tại xưởng đúc Gaget, Gauthier Company. Eugene Viollet-le-Duc, thầy của Bartholdi, là người có công đầu trong việc thiết kế phần đầu và tay của bức tượng. Ông này đã mất vào năm 1879 khi công trình còn dang dở. Đảm nhiệm thay thế về kết cấu khung sắt cho công trình là kỹ sư Alexandre-Gustave Eiffel, người sau này nổi tiếng thế giới với công trình tháp Eiffel – niềm tự hào của nước Pháp.
Trong quá trình xây dựng, từng phần nhỏ của bức tượng được đem đi triển lãm tại các công viên và hội chợ nhằm gây quỹ hoàn thiện công trình. Khoảng thời gian từ 1875 – 1880, số tiền quyên góp được lên đến 400.000 francs.
Trong khi nước Pháp đảm nhiệm phần đúc tượng, thì nước Mỹ nhận phần xây bệ tượng. Kiến trúc sư người Mỹ Richard Morris Hunt đảm nhận trọng trách này. Tuy nhiên, do tình hình chính trị có diễn biến phức tạp, mãi đến năm 1877, Quốc hội Mỹ mới thông qua quyết định nhận Nữ thần Tự do như một món quà của tình hữu nghị từ nước Pháp, nhân dịp kỷ niệm 100 năm ngày độc lập của Mỹ.
Chín năm kể từ khi bắt đầu, đến năm 1884, công trình đồ sộ này mới được hoàn thành. Sau đó, khối sắt khổng lồ này được “cắt nhỏ” thành 214 thùng hàng để vận chuyển từ Pháp đến Mỹ. Ban đầu, nếu giữ nguyên thiết kế của Viollet-le-Duc, người ta chỉ có thể đem từng thành phần “vỏ” và “ruột” đến Mỹ chờ hàn nối lại.
Còn với thiết kế mới của Eiffel, từng phần “đầu”, “thân”, “tay”, “chân” của Nữ thần được hoàn thiện sẵn và chỉ còn việc lắp ráp khi đến nơi. 300.000 chiếc đinh tán được sử dụng để hoàn thành công trình này.
Trước đó, đích thân kiến trúc sư Bartholdi đã đến Mỹ trước để bàn bạc với tổng thống Mỹ Ulysses Grant về vị trí đặt bức tượng này. Vị trí đầu tiên được đề nghị là đảo Bedloe, một nơi thuận tiện để mọi tàu thuyền đi ngang hải cảng New York đều nhìn thấy. Tuy nhiên, tổng thống Mỹ cho rằng việc trưng dụng hòn đảo này chỉ để đặt tượng là một điều phung phí. Vì vậy, vị trí cuối cùng được thống nhất là một hòn đảo nhỏ nhìn về cảng của thành phố New York. Ngày nay, hòn đảo này được biết đến với cái tên Liberty.
Tượng Nữ thần Tự do hiện nay ở đảo Liberty tại cảng New York
(theo Times magazine's trích dịch by HA)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét